Tìm kiếm: Em chồng
Bố vợ nằm trong bệnh viện không biết thế nào, vậy mà chồng tôi vẫn thờ ơ không đến thăm.
Là người sai nên tôi không dám nói gì, vì nếu ở hoàn cảnh đó tôi cũng sẽ lồng lộn như vậy.
Đến ngày đi đẻ, tôi vẫn cố giặt nốt đồ bẩn của mẹ chồng để đỡ đần cho chồng. Tôi chưa bao giờ phụ anh, nhưng anh lại phụ lòng tôi.
Mẹ chồng tôi ghê gớm, còn chồng tôi đã che dấu một chuyện khủng khiếp để lấy tôi.
Khi tôi thông báo tin vui với cả nhà thì em chồng lại kích đểu 1 câu khiến tôi khốn đốn suốt thời gian dài: "Phải xét nghiệm ADN, ai biết có phải con cháu nhà này không?".
Những năm qua, em tưởng chừng mình đã sống trong đau khổ. Nhưng đó vẫn chưa là gì so với điều mà chồng em nói.
Tôi năm này 27 tuổi, đến tuổi lấy chồng theo quan niệm của các cụ. Bố mẹ tôi sốt ruột giục giã mãi tôi mới chịu yêu. Được 6 tháng thì chúng tôi bàn chuyện cưới. Người yêu tôi chẳng phải ai xa lạ, là bạn học cùng cấp 3, cũng khá hiểu nhau rồi. Bố mẹ chồng cũng biết tôi từ khi tôi học chung lớp với anh ấy.
Em chồng tôi không may qua đời sau một vụ tai nạn giao thông . Thương con dâu và cháu nội nên bố mẹ chồng tôi chuyển hẳn sang đó ở cùng để nhà đỡ trống trải và đỡ đần công việc nhà để em dâu chuyên tâm làm việc.
Em chồng mới ở chơi có hai tuần thôi mà tôi tưởng như em ấy đã ở cả năm nay rồi và không biết đến bao giờ em ấy mới chán cảnh thành thị nhớ quê hương đây.
Mẹ chồng đi vắng tầm 15 ngày nên tôi quyết định dọn nhà. Đến khi lột tấm ga trải đệm của bà thì thấy rơi ra một chiếc phong bì hồ sơ cũ.
Vợ chồng tôi đưa mắt nhìn nhau, không ngờ em chồng lại thốt ra câu nói đó.
Nhiều đêm thấy mẹ chồng vừa gọi điện cho con gái vừa khóc, tôi cũng thông cảm nhưng thái độ thay đổi đến chóng mặt của bà vẫn khiến tôi không thể tin được.
Tôi đã cố nhịn em chồng, vì ai cũng đứng về phía cô ấy. Không ngờ đúng lúc đó, chồng tôi lại đứng ra đòi lại công bằng cho vợ.
Em trai chồng có tính soi mói, hay nói cạnh khóe nên tôi chẳng thích. Giờ tôi nói thẳng luôn khiến cậu ấy im miệng xấu hổ.
Khi mọi người đã ăn xong và đi ngủ, tôi đói quá không thể tiếp tục nằm được nữa nên phải cố gắng gượng dậy để tìm thức ăn cho vào bụng, để rồi khi nhìn thấy những thứ còn sót lại sau bữa ăn mà tôi thấy thương cho bản thân mình quá. Tại sao tôi lại bị đối xử như vậy chứ.
End of content
Không có tin nào tiếp theo